Tuesday, September 14
Truyện Ngắn: Thằng Bất Hiếu
Ông Mạnh đang say sưa trong giấc ngũ sau một đêm nhậu nhẹt linh đình với đám đàn em, bổng ông nghe có một tiếng gọi từ nơi xa xôi nào đó, văng vẵng vọng vào tai ông: "Mạnh ơi, bố đây con à.." Ông bừng tỉnh giấc và mở mắt ra thì ông nhìn thấy trong cái căn phòng tối qua ánh đèn vàng nhạt từ ngoài đường rọi vào, có một cái bóng mờ mờ và ảo ảo của một lão già nào đó với cái đầu hói, chòm râu thưa, khuôn mặt vàng khè và tiều tụy đang đứng nhìn chằm chằm vào ông.
Ông Mạnh vội hỏi:
- Ông là ai mà vào được trong đây?
Cái bóng lão già đó trả lời:
- Mạnh, bố đây con à!
Ông Mạnh ngơ ngác và hỏi tiếp:
- Bố ai?
Cái bóng lão già đáp lại:
- Bố là Hùng, bố của con đây.
Ông Mạnh chợt thốt lên:
Ôi! Bố! Bố đấy à! Sao bao nhiêu năm nay, bố không tìm đến con? Chúng con nhớ bố lắm bố ơi...
Hồn ma ông Hùng:
- Con ạ! Bố cũng muốn về thăm con lắm, nhưng thằng Chỉnh, thằng Đông và thằng Dân, chúng nó dùng bùa ngãi nhốt chặc cái hồn của bố lại nên bố không thể về thăm con được.
Ông Mạnh hỏi:
- Vậy hôm nay sao bố lại về được?
Hồn ma ông Hùng trả lời:
- Mấy hôm nay gió bảo lớn, làm một lá bùa yếm bị bay mất, nên bố mới có thể trốn ra và về thăm con được.
Hồn ma ông Hùng lại nói tiếp:
- Bố khổ lắm con ơi!
Ông Mạnh vội hỏi:
- Tại sao bố lại nói bố khổ?
Hồn ma ông Hùng đáp lại:
- Trước lúc bố chết, bố dặn thằng Chỉnh, thằng Đông và thằng Dân rằng khi bố chết rồi thì mang hài cốt của bố về quê nhà mà chôn cất, chúng nó cứ dạ dạ vâng vâng, nhưng sau khi bố chết, bọn khốn nạn đó lại không nghe mà tẩm xác bố, đưa vào cái đình này và yếm bùa chú để hồn bố không siêu thoát được.
Ông Mạnh xúc động nói:
- Bố ơi! Vậy thì con phải làm gì cho bố đây? Hay là con cho mời thầy về lập đàn cầu siêu cho bố nhé!
Hồn ma ông Hùng nói:
- Không được đâu con à! Chúng nó không để cho con lập đàn cầu siêu cho bố đâu bởi vì bố con mình đã hô hào và theo đuổi chủ nghĩa vô thần rồi mà.
Ông Mạnh hít một lấy hơi dài rồi hỏi:
- Vậy, con sai bọn đàn em đánh bom cho nổ sập cái ngôi đình có xác bố trong đó có được không?
Hồn ma ông Hùng trả lời:
- Con ơi! Mày ngu quá con ạ! Bây giờ mày là lãnh đạo. Đánh sập ngôi đình của bố chẵng khác nào mày tự hũy diệt những gí bố con mình đã gây dựng lên hay sao? Rồi cái bọn chống đối mày, nó có để yên cho mày làm việc đó hay không?
Ông Mạnh xót xa nói:
- Vậy thì bố muốn con phải làm gì đây?
Hồn ma Ông Hùng lại bảo:
- Con cứ bảo chúng nó gở hết những lá bùa yếm, mang xác của bố về quê chôn cất và thay vào đó là một cái xác của ai đó là được rồi.
Ông Mạnh trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Bố cứ yên tâm. Bố là bố của con. Con sẽ làm bất cứ điều gì mà con có thể làm được để giải thoát vong hồn của bố.
Hồn ma ông Hùng nói:
- Con có hiếu lắm, bố sẽ luôn phù hộ cho con. Thôi, trời gần sáng rồi, bố phải đi về lại cái đình đây.
Ông Mạnh trả lời:
- Vâng, bố cứ đi đi. Việc này bố cứ để cho con thu xếp.
Hồn ma ông Hùng đáp:
- Vậy thì bố yên tâm rồi, bố đi đây.
Sau khi hồn ma của ông Hùng từ từ tan dần trong bóng tối, ông Mạnh đứng dậy và đi về phía cái bàn gần bên cửa sổ, cầm lên cái phôn di động và nhấn vào một số điện thoại. Bên đầu kia có tiếng trả lời: "Em đây, có việc gì quan trọng mà gọi em vào giữa khuya thế?"
Ông Mạnh nói:
- Chú Dũng bên Nội Vụ đấy à?
Tiếng nói bên đầu điện thoại kia trả lời:
- Em, Dũng đây. Có chuyện gì vậy anh?
Ông Mạnh đáp:
- Anh vừa thấy ông cụ của anh hiện về than phiền khổ sở vì nằm trong cái đình đó lâu quá.
Ông Mạnh tiếp tục nói:
- Ngày mai chú bảo mấy thằng bên Mặt Trận Dân Tộc, nói với chúng nó là tìm ngay mấy ông thầy bùa ngãi thật là cao tay, đến ngay cái đình chổ để xác của ông cụ của anh, yếm thật nhiều bùa chú vào để ông ấy đừng có thoát ra ngoài mà đi lang thang rách việc.
Đầu điện thoại kia đáp:
- Vâng, ngày mai em sẽ bảo chúng nó làm ngay ạ.
Ông Mạnh đáp lại:
- Ừ, chú phải cố làm việc này cho xong càng sớm càng tốt cho anh. Thôi nhé, anh đi nghĩ đây.
Nói xong, ông Mạnh cúp máy và đi về phía giường ngũ của mình. Vừa đi ông thì thầm trong miệng "Bố cứ nằm đấy cho hết đời này sang đời khác đi. Đừng trách con không nói chuyện nhân nghĩa. Đời con không biết bố mẹ, họ hàng quyến thuộc mà con chỉ biết có đảng thôi."
Hồn ma của ông Hùng vẫn còn đó. Ông chưa đi và đã nghe hết toàn bộ câu chuyện mà thằng con của ông vừa nói với đàn em của nó. Ông không ngờ rằng nó lại quá khốn nạn đến thế. Nó không còn biết tình nghĩa cha con là gì. Chỉ vì quyền lực và quyền lợi, nó sẵn sàng giam cầm linh hồn của cha nó để bảo đảm cho cái bạo quyền tối thượng mà nó đang nắm trong tay. Ông ngữa mặt lên nhìn bầu trời đêm tối và khẻ nói: "Thằng con khốn nạn, mày sẽ trả một cái giá đắt hơn là tao đó con ạ". Bên ngoài văng vẵng xa xa có tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới và cái bóng ma của ông Hùng cũng dần dần tan biến vào trong bóng đêm.
Ông Mạnh đã quay lại với giấc ngũ từ lâu, ông khẻ trở mình, choàng tay qua ôm cái thân hình xinh đẹp của cô bồ nhí và bóp nhẹ vào đôi ngực trắng và căng phồng không một mãnh vãi che đậy của cô ta...
Trưa hôm sau, khi đến văn phòng làm việc, ông Mạnh cho gọi cô thư ký văn phòng vốn là người tình củ của ông đến và hỏi: "Chú Dũng bên văn phòng bộ Nội Vụ đã gọi đến cho tôi chưa?"
Cô thư ký văn phòng với gương mặt xinh xắn, giọng nhanh nhẹn trả lời:
- Thưa lãnh đạo, chú ấy có gọi đến, nhưng lúc đó lãnh đạo chưa đến ạ.
Ông Mạnh nói tiếp:
- Ừ, cô gọi chú ấy cho tôi ngay.
Cô thư ký văn phòng đáp:
- Vâng ạ, em sẽ gọi ngay và báo cho chú ấy biết là lãnh đạo muốn gặp ạ.
Ông Mạnh đáp lại:
- Ừ, cô nói là tôi muốn nói chuyện với chú ấy gấp.
Khi cô thư ký văn phòng quay người lại và bước ra khỏi phòng, ông Mạnh đưa mắt nhìn theo cái dáng người cao cao, tóc xõa bờ vai và cân đối của cô ta và nhếch lên một nụ cười mĩa mai trên môi. Ông cười là vì đối với ông, ông luôn luôn là một kẻ chiến thắng trong cuộc chiến chinh phục bất cứ người phụ nữ nào. Tất cả những người phụ nữ, dù già hay trẻ, khi đã lọt vào tầm ngắm thì đố mà thoát ra vòng tay của ông được. Điều đó cũng đúng thôi bởi vì ông là người có đầy quyền lực. Mà lại là cái quyền lực tối cao nữa, thì cái gì mà ông không thể lấy được?
Có tiếng điện thoại reo lên, ông Mạnh nhấc ống nghe lên và nói:
- Tôi, Mạnh đây.
Tiếng bên đầu điện thoại kia trả lời:
- Báo cáo anh, em Dũng đây ạ.
Ông Mạnh đáp:
- Ừ, chú Dũng đó hả. Chuyện hôm qua anh nói chú làm, chú đã làm đến đâu rồi?
Ông Dũng trả lời:
- Thưa anh, em đã tìm được bốn ông thầy phù thủy người dân tộc rồi. Ông Dũng nói tiếp:
- Họ là những ông thầy cao tay ấn và bùa ngãi cao siêu lắm! Em đã đưa họ đến cái đình đó để coi qua rồi. Họ nói với em rằng cái hồn ma trong đình này lúc trước sát hại rất nhiều người, nên oan khí của nó cao ngất trời. Muốn nhốt nó lại để vĩnh viễn khỏi siêu sinh thì phải cần mang hết hài cốt của bố mẹ, ông bà của nó đến chôn chung trong cái đình thì may ra mới có thể trấn áp nó được ạ.
Ông Dũng ngập ngừng nói:
- Việc này... Quan hệ trọng đại em không dám một mình quyết định, nên phải chờ xin chỉ thị của anh...
Ông Mạnh nghe xong, im lặng và ngẫm nghỉ một lát rồi nói:
- Người chết thì cũng đã chết rồi, mà người sống thì quan trọng hơn. Chú nói với thằng Sang bên Tuyên Huấn, kêu nó sai người về quê anh mà đào hết mồ mã và lấy hết hài cốt tổ tiên của anh mang về đây. Chú nói với nó là phải làm việc này thật êm đó nhé. Đừng để bọn thằng Triệt nó biết, nó làm rùm beng lên. Cái thằng đó như thế nào thì chú biết rồi.
Ông Dũng đáp lại:
- Anh yên tâm, cứ giao hết việc này cho em. Em sẽ nói với thằng Tư Sang phải làm thật là cẩn thận trong vụ này.
Ông Mạnh đáp lại:
- Ừ, chú mà nhúng tay vào thì anh yên tâm rồi.
Ông Dũng khiêm nhường đáp lại:
- Anh quá khen, chỉ là một chút việc nhỏ thôi mà. Báo cáo thêm với anh, thằng Quang bên an ninh nó nhắn lại với anh là chổ nó có một số gái đồng trinh vùng Thái Nguyên. Đứa nào cũng cao ráo, chân dài, xinh đẹp và trắng trẽo lắm. Nếu anh muốn qua dùng thử, thì cho nó biết để nó chuẩn bị.
Ông Mạnh khẻ cười và trả lời:
- Ừ, chú nói với nó là chiều nay anh đến. Nhớ phải cho các em tắm rữa sạch sẽ, anh ghét dơ dáy lắm.
Ông Dũng với một giọng cười nham nhỡ trả lời:
- Anh yên tâm, tụi em biết tính anh mà.
Ông Mạnh nói:
- Thôi, chú đi làm việc của chú đi nhé.
Nói xong, ông Mạnh cúp điện thoại, ngã dựa vào thành ghế, quay người về phía cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu của ông nhìn về một hướng trời vô định, ông suy ngẫm "Cuộc đời của ông cũng trãi qua rất nhiều thăng trầm rồi. Ông từng sống khốn khổ như một con chó mồ côi vất va vất vưỡng không cha không mẹ và không nơi nương tựa bởi vì mẹ của ông đã chết sớm trong một tai nạn đột ngột nào đó khi ông mới được hai tuổi. Mãi sau này khi lớn lên, ông mới biết được rằng cái chết của mẹ ông không phải là do tai nạn mà là do sự xắp đặt bí mật của tổ chức để bào toàn danh dự của bố ông". "Mẹ nó", ông thầm nói. Tất cả những gì ông có được ngày hôm nay là do sự nhịn nhục và những mưu đồ cao thâm tính toán xão quyệt của ông mà ra. Làm gì có ai tự dưng mà mang quyền lực đến cho mình? Người bố của ông lúc còn sống có thèm đoái hoài gì tới ông đâu? Ông ta chỉ biết sống cho chính bản thân mình và sẵn sàng bán đứng bất cứ ai dám cản trở trên bước đường danh vọng của ông ấy. "Mẹ kiếp, thằng bố khốn nạn", ông Mạnh chưởi thầm.
Hôm nay, sức mạnh của quyền lực đã nằm trong tay của ông, hy sinh một vài nắm xương tàn của tổ tiên để duy trì cái ngôi vị độc tôn thì có đáng là bao. Đối với ông, là một tên tư bản đỏ, là sự hỗn hợp của cái nham hiểm độc ác của tên cộng sản cộng với sự ăn chơi sa đọa của tên tư bản phương tây, đã biến ông thành một con cáo xão quyệt chẵng những biết nói mà biết ăn luôn cả thịt người.
Ba tháng sau, khi việc mang hài cốt tổ tiên của ông Mạnh chôn cất ở ngôi đình và lễ chay đàn trù yếm ông Hùng đã hoàn tất. Gia đình ông Mạnh bắt đầu có nhiều biến cố đã xãy ra. Người vợ già của ông, sau một đêm mưa gió dữ dội, bổng dưng đã nhắm mắt ra đi lìa khỏi cuộc đời mà không một lời từ giả. Thằng con trai ăn chơi trác táng duy nhất của ông vừa nhận được một hung tin mắc chứng bịnh SIDA hiễm nghèo và đang nằm thoi thóp chờ chết trong bệnh viện. Còn cô con gái út thì đã trở nên mất trí ngờ nghệch và luôn thì thầm những lời gì mà không ai có thể hiểu được. Có những lúc trong cơ mê sảng, cô hét to lên: "Mày là thằng khốn nạn, bất hiếu. Trời không tha cho mày."
Thân hình của ông Mạnh đã bắt đầu trở nên hốc hác và tiều tụy đi nhiều. Ánh mắt của ông không còn sáng quắc như con thú chỉ chực vồ lấy con mồi mà thay vào đó là sự ngây dại vô thần không định hướng. Những gì đã xãy đến với gia đình ông, chắc có lẽ chỉ có ông mới là người biết được. Có nhiều lúc ông tự hỏi với chính mình "Ông có làm gì sai trái đâu mà tại sao người thân của ông cứ từng người một không lời giả từ bỏ ông mà đi?" Không biết từ lúc nào ông đã bắt đầu tin vào cái luật nhân quả. Phải chăng đây là cái quả mà ông phải trả hay sao? Ông, là người cộng sản và đã từng tuyệt đối tin vào cái thuyết vô thần. Nhưng, những gì đã xãy ra đến với gia đình ông, làm ông lo sợ và linh cảm có một điều gì đó không hay sẽ đến với chính ông.
Có tiếng điện thọai vang lên, ông Mạnh uể oải cầm cái điện thoại lên và trả lời:
- Alô, ai đó.
Từ phía điện thoại bên đầu kia nói:
- Báo cáo anh, em, Dũng đây.
Ông Mạnh mệt mõi hỏi:
- Chú Dũng đó à, có việc gì vậy chú?
Ông Dũng ngập ngừng nói:
- Thưa anh, bọn an ninh vừa báo cho em biết cô Thúy, con gái của anh, đêm qua đi lang thang ngoài đường đã bị một bọn côn đồ bắt và cưỡng dâm, hiện nay cô ấy đã được đưa vào bệnh viện để điều trị rồi ạ... Em đã bắt hết bọn khốn nạn đó, xin anh cho chỉ thị để em giải quyết bọn chúng.
Ông Mạnh lặng người đi một lúc, sau đó ông nghiến răng và nói với một giọng tàn bạo:
- Chú mang hết bọn khốn nạn đó đến trại nuôi cá sấu của thằng Tư Sang và nói với nó là bữa ăn chiều của mấy con cá sấu là bọn vô lại đó.
Ông Dũng đáp lại:
- Dạ, em sẽ làm đúng theo lời của anh dạy. Em sẽ gọi cho thằng Tư Sang ngay.
Ông Mạnh lạnh lùng nói:
- Ừ, chú đi làm việc này đi. Anh cúp máy đây.
Nói xong, ông Mạnh cúp điện thoại, đi về phía cái giường nằm kế cửa sổ và thả người nằm xuống. Với một sự căm tức vô cùng, ông rít lên qua khẻ răng: "Ông đã mất hết, ông không còn gì nữa. Ông sẽ cho tất cả chúng mày biết ông sẽ là tên bạo chúa tàn bạo như thế nào."
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment