Wednesday, October 27

Liên Hoan Phim Quốc Tế: "À, à đu iu oăn to xây xăm xinh mo? ô kê, ô kê, pờ lít, iu eo căm..." - Vinashin, Bô-Xít: "Lô bờ-róp-nầm!"

Báo chí trong và cả ngoài nước đồng loạt đăng tải những sự cố "trục trặc kỷ thuật" của MC hàng đầu tại Việt Nam - Ông Lại Văn Sâm qua những lời "dịch thuật" táo bạo và "tự biên, tự diễn" của mình tại buổi Liên Hoan Phim Quốc Tế lần đầu tiên tổ chức tại Việt Nam. Tình thực mà nói, đây là một buổi liên hoan phim quốc tế rất ư là "ấn tượng" đối với hàng triệu khán giả người Việt đã theo giỏi chương trình này, nhưng khi mọi việc được đưa ra phân tích trước công luận, thì ôi chao! Đây đúng là một màn hài kịch mà trong đó đã nói lên sự trơ tráo, ngu ngốc và liều lĩnh bóp méo đi ý nghĩa những lời phát biểu của ông khách mời Ngô Ngạn Tố!

Thôi thì lỡ nói sai, thì phải sủa. Vã lại, cái tầm tác động của nó đến đời sống hằng ngày của người dân cũng không có gì gọi là quan trọng. Rút kinh nghiệm để lần sau làm tốt hơn. "Lô bờ-róp- nầm!" Bây giò thì quay lại cái việc "làm sai". Hiện nay, vấn đề nóng bỏng và được nhiều người quan tâm nhiều nhất đó là chuyện làm ăn kinh tế của tập đoàn quốc doanh nhà nước cụ thể là vụ Vinashin và khai thác Bô-xít tại Việt Nam.

Qua những phanh phui của dư luận báo chí lề trái, cũng như là lề phải và những phân tích sâu sắc của các nhà trí thức trong các lĩnh vực khác nhau thì hai dự án kinh tế lớn do nhà nước quản lý đều đang trong tình trạng báo động khẩn cấp. Dự án Vinashin "con tàu ma" thì không còn gì hy vọng nữa, hàng ngàn tỷ đồng nợ nần từ dự án này sẽ được chia đều cho các công dân ưu tú của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam gánh chịu. Nếu đời này không trả được, thì đời sau sẽ trả! "Lô bờ-róp-nầm!" Không có gì phải lo cả, để nhà nước "no!" Kế đến và phải nói là nổi quan tâm hàng đầu của mọi tầng lớp người dân trong nước đó là dự án khai thác Bô-Xít! Do thấy rõ được mối hiễm họa về độc hại môi trường cũng như là hiệu quả kém về mặt kinh tế, hầu hết các giới trí thức Việt Nam đã lên tiếng cảnh báo và kiến nghị với nhà nước về dự án này, nhưng hầu như tất cả tiếng nói của họ đều không được lắng nghe và dự án vẫn được tiếp tục triễn khai! Mãi cho đến khi sự cố bùn đỏ ô nhiễm đã xãy ra tại Hungary, thì những kiến nghị của giới trí thức yêu nước trong và ngoài nước mới được quốc hội xem xét lại!

Đây không phải là lời dịch sai, mà là một việc làm sai và cái tác động của nó rất là sâu rộng trong đời sống của người dân. Đặc biệt là dự án Bô-Xít tây nguyên. Nếu dừng dự án này được, thì hãy dừng lại để tránh những hiểm họa nguy hiểm đến môi trường mà chưa lường trước được.

Với những quyết định sai lầm này, ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm trước quốc dân? Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hay chủ tịch quốc hội Nguyễn Phú Trọng? Cả hai người này đều chưa xứng đáng! Chính bộ chính trị và toàn thể trung ương đảng cộng sản Việt Nam phải là người đứng ra nhìn nhận những trách nhiệm này bởi... tất cả đều do đảng lãnh đạo!

Nông Đức Dân

Friday, October 22

Ngày 19/10 - Cái Tát Vào Pháp Luật Nước Cộng Hòa Xã Hội Việt Nam!!!

“Nếu sau khi thả blogger Điếu Cày mà nhà nước lại có căn cứ để truy cứu trách nhiệm hình sự ông Hải về một tội danh khác thì thủ tục tố tụng hình sự lại phải bắt đầu lại từ đầu, tức là ổng phải được đưa về nhà và có giấy chứng nhận thọ án tù đã rồi mới tiến hành lại từ đầu bản án “tuyên truyền chống phá nhà nước.” Luật Sư Cù Huy Hà Vũ
(Trích nguồn RFA)

Vào ngày 19/10, đáng lẽ ra, gia đình và bạn bè của blogger Điếu Cày sẽ hân hoan đón mừng anh sau 2.5 năm "phục vụ" trong cái ngục tù tăm tối. Thế nhưng, mọi việc đều đảo ngược trong dự đoán của mọi người! Anh đã không được về như bản án đã tuyên, mà thay vào đó, anh được nhà nước cộng sản kính tặng cái danh hiệu "Tuyên Truyền Chống Phá Nhà Nước!" và vì thế, anh được nhà nước "ưu đãi" cho anh được tiếp tục "ăn và ở" miễn phí tại một nơi bí mật nào đó mà ngay chính cả người thân của anh cũng không hề được thông báo!

Căn cứ theo lời của luật sư Cù Huy Hà Vũ, người thông hiểu luật pháp của Việt Nam, thì cho dù anh blogger Điếu Cày có mang tội "Tuyên Truyền Chống Phá Nhà Nước" đi chăng nữa, thì anh vẫn phải được trả tự do rồi mới bắt đầu lại quá trình thụ án theo đúng trình tự của luật pháp, nhưng điều này đã không xãy ra! Luật pháp Việt Nam đã bị những người có quyền lực trong tay thao túng! Họ muốn làm gì thì họ làm, họ muốn nói sao thì họ nói, vì vậy, người có quyền lực là luật pháp! Mà luật pháp thì đại diện cho người có quyền lực! Khó mà tưởng tượng ở một cái đất nước dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng cộng sản Việt Nam mà luật pháp cứ như là trò đùa con nít! Muốn nói xuôi thì xuôi, mà nói ngược lại thì cũng được! Câu hỏi cho các nhà am tường luật pháp, có phải việc không trả tự do cho anh blogger Điếu Cày đúng theo bản tuyên án là phạm pháp không? Và, nếu như hành động này là phạm pháp, thì đây có phải là cái tát thật đau vào chính pháp luật của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam?

Kế đến, xin hỏi hệ thống luật pháp Việt Nam rằng tại sao quí vị lại bỏ ra quá nhiều thời gian để soạn thảo những văn kiện luật pháp để rồi nó có giá trị chưa đáng 3 xu! Thật là quá uổng công của quí vị bởi vì có người đang chà đạp lên trên luật pháp của quí vị, mà quí vị thì đang ung dung an nhàn ở nơi đâu đó! Dẹp ngay cái cân công lý mà quí vị  mượn của bà hàng thịt đi và đừng có mang nó ra để làm cho hề cho thiên hạ!

Quay lại cái tội "Tuyên Truyền Chống Phá Nhà Nước" của quí vị đã áp đặt cho anh blogger Điếu Cày. Anh ta có "phá" cái chế độ cộng sản của quí vị bao giờ đâu mà tại sao luật pháp của quí vị lại tiếp tục giam giữ anh ta một cách trái phép? Quí vị có những bằng chứng gì cho là anh ta có những hành động khủng bố hoặc là anh ta làm gián điệp cho ai đó thì đưa ra trước công luận để chứng minh điều đó không? Nếu như anh ta có "chống", thì anh ta chỉ chống cái sai, cái tham nhũng, cái thối nát và cái yếu hèn của chế độ, chẵng lẽ một công dân Việt Nam không có quyền làm điều đó sao?

Ôi! Luật pháp Việt Nam thật ra chỉ là một trò hề, mà lại là một trò hề lố bịch được trình diễn bởi những tên diễn viên tồi!!!

Nông Đức Dân

Sunday, October 17

Chương Trình Hành Động Cho Ngày Blogger Việt Nam 19/10

Các bạn thân mến! rất cám ơn các bạn đã ủng hộ ý tưởng này. đây là lúc mà chúng ta cần phải hành động và đòi hỏi chính quyền cộng sản Việt Nam tôn trọng quyền bình đẳng như đã ghi trong bản tuyên ngôn Độc Lập. Những điều chúng ta sẽ làm tới đây không phải là những hành động khủng bố hoặc phá hoại như là họ đã chụp mũ mà chúng ta chỉ thể hiện nghĩa vụ và quyền dân chủ của một công dân.

Việc làm trước tiên, chúng ta sẽ dùng email cá nhân để thông báo cho tất cả các bạn bè của mình biết được ngày 19/10 là ngày Blogger Việt Nam. Kế đến, chúng ta yêu cầu họ chuyễn tải thông tin này đến những người bạn khác để mọi người cùng nhau tham gia vào chương trình hành động chung. Chúng ta sẽ gửi email đến những những tổ chức bảo vệ nhân quyền và quốc gia yêu chuộng tự do trên thế giới để thỉnh cầu họ yêu cầu chính quyền cộng sản Việt Nam phải chấm dứt ngay những hành động vi phạm nhân quyền bao gồm bắt bớ, phá hoại, tra tấn đánh đập và giam cầm những blogger Việt Nam, những nhà đấu tranh dân chủ và phải trả tự do ngay lập tức cho anh blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) và blogger Anhbasg (Phan Thanh Hải).

Xin các bạn gửi lá Thỉnh Nguyện Thư đến những các đại sứ quán, các cơ quan bảo vệ nhân quyền dưới đây. Chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật (update) những email này để chúng ta có thể gửi email đi đến nhiều quốc gia trên thế giới.

Đại Sứ Quán Mỹ ở Việt Nam, Đại Sứ Quán Na Uy ở Việt Nam, Đại Sứ Quán Canada ở Việt Nam, Đại Sứ, Quán Úc ở Việt Nam, Ủy Ban Nhân Quyền Quốc Tế (Human Rights Watch), Phóng Viên Không Biên Giới, Đại Sứ Quán Phần Lan, Đại Sứ Quán Hòa Lan, Đại Sứ Quán Pháp

Các bạn copy những emails dưới đây và paste vào hộp To:
To:
rsf@rsf.org,sanomat.han@formin.fi, info@ap.org, hrwpress@hrw.org, sanomat.han@formin.fi, exec-director@eurochamvn.org, geoff.morris@dfat.gov.au, hochi@international.gc.ca, emb.hanoi@mfa.no, hanoiac@state.gov, info@ap.org , ambafrance.hanoi@diplomatie.gouv.fr

Nội dung lá thư bằng tiếng Anh:

Subject: The Day of Vietnamese Bloggers - 10/19

To Whom It May Concern,

We, the Vietnamese bloggers, are writing to inform you that we have chosen October 19th from this day on as The Day for Vietnamese Bloggers to promote the freedom of speech. We urge you to take immediate action regarding the many human rights challenges in Vietnam by expressing concerns for imprisoned bloggers (blogger Dieu Cay, blogger Anhbasg …) and many other Vietnamese bloggers whose blogs have been hacked, erased, and harassed by Vietnam National Security unit. In addition, we urge you to integrate human rights issues into the core of International Community – Vietnam mutual interest.

October 19th, 2010 was supposed to be the date of blogger Dieu Cay ‘s release from prison. (Blogger Dieu Cay ‘s real name is Nguyen Van Hai. He writes articles on his blog to promote democracy for Vietnam and to make the public aware that the Spratly and Paracel Islands belong to Vietnam. He was imprisoned for two and a half years under the trumped up charge of “income tax evasion”).  Up until today, blogger Dieu Cay is still not released from prison and the government of Vietnam does not present any reasons why he is not released. His family is very concerned for his health and safety.


On October 18th, 2010, blogger Anhbasg (real name is Phan Thanh Hai) was arrested without knowing what he was charged with, in front of his pregnant wife and his two little children. Anhbasg’s blog often re-posts news about Vietnam and the reality of life in Vietnam. His blog was recently hacked and erased completely three times by professional hackers. Vietnam National Security unit frequently harasses and interrogates him about his blogging.
Recently, the Government of Vietnam has required internet cafes and all commercial establishments in Hanoi to install server-side monitoring software. They also built firewalls to block access to Facebook. Obviously these tactics aim to attack and silence bloggers, thus violating bloggers’ freedom of expressions.


The Government of Vietnam’s desire to gain benefits from global economy must be matched by the efforts of respecting human rights. Being a member of the WTO but ignoring the international law regarding human rights will only impede the development of Vietnamese people.


We urge you to call for immediate release of all bloggers, cyber activists, and all peaceful dissidents, especially the release of blogger Dieu Cay and blogger Anhbasg. 


We urge you to request the government of Vietnam to stop all harassments of Vietnamese bloggers and online news websites, and to allow free access to Facebook and other social networks, to stop Decision 15 – a regulation requiring all retail internet service locations to install monitoring device to track user activities.


We thank you for your attention and your support. 


Respectfully,


Bản dịch ra tiếng Việt:
"
Ngày blogger Việt Nam -  19/10

Chúng tôi, các blogger Việt Nam, viết thư này để thông báo cho quí vị rằng chúng tôi, những người blogger yêu chuộng tự do Việt Nam, đã chọn ngày 19 tháng 10 làm ngày Blogger Việt Nam để thúc đẩy tự do ngôn luận. Chúng tôi thỉn cầu quí vị có những hành động ngay lập tức liên quan đến nhiều nhân quyền về nhân quyền tại Việt Nam, quan tâm đối với các blogger bị cầm tù (blogger Điếu Cày, blogger AnhBaSG …) và các blogger Việt Nam khác có blog đã bị hack, bị xóa, và quấy rối bởi an ninh quốc gia VN . Ngoài ra, chúng tôi mong muốn quí vị đặt vấn đề nhân quyền vào trọng tâm của giữa Cộng Đồng Quốc Tế – Việt Nam trên quan hệ đối tác vì lợi ích chung.

Ngày 19 tháng 10 năm 2010 được cho là ngày của blogger Điếu Cày được trả tự do. (Blogger Điếu Cày tên thật là Nguyễn Văn Hải, người đã có nhiều bài viết trên trang blog của mình để kêu gọi và thúc đẩy quyền dân chủ cho Việt Nam và để báo động cho công chúng biết rằng Trường Sa và Hoàng Sa là thuộc về Việt Nam. Tuy nhiên, ông đã bị giam giữ trong hai năm rưỡi về bản án vu khống “thiếu thuế thu nhập phải trả”). Cho đến ngày hôm nay, blogger Điếu Cày vẫn chưa được thả tự do và Chính phủ Việt Nam không trình bày bất kỳ lý do tại sao ông không được ra tù. Gia đình ông rất lo lắng đến sức khỏe và an toàn của ông.

Ngày 18 tháng 10 năm 2010, blogger AnhBaSG (tên thật là Phan Thanh Hải) đã bị bắt giữ mà không biết lý do ông bị buộc tội gì trước mặt người vợ đang mang thai và hai đứa con nhỏ. AnhBaSG là một blog thường xuyên đăng tải những tin tức về và thực tế cuộc sống tại Việt Nam. blog của ông gần đây đã bị hack và xóa hoàn toàn ba lần bởi các hacker chuyên nghiệp. Cơ quan an ninh cộng sản Việt Nam thường xuyên sách nhiễu và thẩm vấn ông về việc viết blog của mình.

Gần đây Chính phủ Việt Nam đã yêu cầu với các quán cà phê Internet, và tất cả các cơ sở thương mại tại Hà Nội phải cài đặt phần mềm theo dõi phía máy chủ. Họ cũng xây dựng tường lửa để chặn truy cập vào Facebook. Rõ ràng đây là các chiến thuật nhằm mục đích ngăn chặng các blogger không được truy cập các nguồn tin trên mạng internet. Điều này cho thấy rằng chính quyền cộng sản Việt Nam đang trắn trợn một cách công khai vi phạm quyền tự do ngôn luận trên thế giới.

Chính quyền Việt Nam mong muốn đạt được những lợi ích từ nền kinh tế toàn cầu, nhưng phải được kết hợp bởi những nỗ lực tôn trọng quyền con người. Là một thành viên của WTO, họ làm lơ luật pháp quốc tế về quyền bình đẳng của con người và họ công khai cản trở tiến trình dân chủ hóa của đất nước Việt Nam.

Chúng tôi thỉnh cầu Cộng Đồng Quốc Tế kêu gọi thả tự do ngay lập tức cho tất cả các blogger, các nhà hoạt động mạng, và những bất đồng chính kiến trên cơ sở hòa bình, đặc biệt là việc trả tự do cho các blogger Điếu Cày và AnhBaSG blogger.

Chúng tôi thỉnh cầu Cộng Đồng Quốc Tế yêu cầu Chính phủ Việt Nam hãy ngăn chặn tất cả các sách nhiễu đối với blogger Việt Nam và các trang web tin tức trực tuyến, tự do truy cập vào Facebook và các mạng xã hội khác và để ngăn chặn Quyết định 15 – một quy định yêu cầu tất cả các địa điểm bán lẻ dịch vụ internet phải cài đặt thiết bị giám sát theo dõi người sử dụng hoạt động.

Chúng tôi cảm ơn sự quan tâm và hỗ trợ của quí vị.

Trân trọng, 


 "
Bước tiếp theo là chúng ta sẽ bằng cách nào đó để loan tải thông tin này lên các trang báo điện tử, blog tiếng Việt khắp nơi trên thế giới để họ cùng hưỡng ứng.

Tôi sẽ nhắn tin đến đài VOA và RFA để họ biết chương trình hành động kêu gọi tự do báo chí của chúng ta.

Xin mọi người hãy nhớ rằng những việc chúng ta sẽ làm đều hợp pháp và nằm trong khuôn khổ của Hiến Pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Do đó, chính quyền cộng sản không có quyền bắt bớ và giam cầm bất cứ ai chỉ vì những lời thỉnh cầu ôn hòa. Hãy sử dụng internet làm vũ khí để đòi lại những gì thuộc về chúng ta.

Mong nhận được nhiều ý kiến khác của các bạn.

Saturday, October 16

Ý Nghĩa Của Ngày Blogger Việt Nam 19/10

Nông Đức Dân

Tiếng nói phản biện là sự đóng góp chân thành của người  dân đối với chính quyền nhằm mục đích kêu gọi sự thay đổi hoặc cải tổ về hệ thống chính trị, pháp luật, kinh tế, v.v. nhằm đảm bảo nâng cao tối đa quyền lợi của người dân. Thế nhưng ở Việt Nam nói riêng và những nước cộng sản hiện hành trên thế giới nói chung, phản biện luôn luôn được quy vào tội danh tuyên truyền hoặc tổ chức kích động quần chúng nhằm mục đích phá hoại chế độ xã hội chủ nghĩa và v.v.. Vì vậy, ở Việt Nam, không ít những nhà đấu tranh dân chủ đã bị chụp mũ và truy tố trước pháp luật với những bản án thật là khủng khiếp và nặng nề cho những tội danh mà hầu như không ai có thể chấp nhận được. Để tránh khỏi bị phiền phức, bắt bớ và bị truy tố trước pháp luật về những tội trạng vô căn cứ đó,  những tiếng nói phản biện, những nhà đấu tranh dân chủ đã mượn những trang blog để góp ý và nói lên những điều bất công cần được thay đổi trong xã hội.

Nhưng, thay vì lắng nghe những lời góp ý vàng ngọc và từ đó mà sửa sai, chính quyền cộng sản lại ra sức tìm đủ mọi cách đàn áp nhằm khỏa lấp những tiếng nói phản biện. Điều này đã dẫn đến không ít những blogger Việt Nam luôn thường xuyên bị quấy nhiễu, cô lập, theo dõi và bị tù đày bởi họ dám can đảm công khái bày tỏ những chính kiến của mình. Cụ thể nhất là blogger Mẹ Nấm, Osin và gần đây nhất là tình trạng tồi tệ của blogger Điếu Cày người đã bị chụp mũ và bị kết án hai năm rưỡi tù giam về tội "trốn thuế!", nhưng thật ra là vì anh đã tham gia vào một cuộc biểu tình kêu gọi nhà nước cộng sản phải kiên quyết bảo vệ chủ quyền của đất nước Việt Nam!

Blog, đối với tất cả người dân có ý thức trách nhiệm của một công dân Việt Nam, là nơi tạm gọi là "an toàn" nhất để chia xẻ, học hỏi và bày tỏ chính kiến của mình trước tình hình hệ trọng của đất nước. Nhưng, ngược lại, đối với chính quyền cộng sản, thì những blogger thuộc dạng này thường bị liệt vào những thành phần phản động chuyên tuyên truyền chống phá và làm ảnh hưỡng đến uy tín của nhà nước!

Blogger Việt Nam không phải là một đảng phái chính trị có những động lực âm mưu lật đổ chính quyền như đã thường bị chụp mũ bởi nhà nước cộng sản Việt Nam vì trong tay của họ không hề có một tấc sắt hoặc bất cứ một nguồn kinh phí nào thì làm sao họ có thể thực hiện được điều đó? Phải chăng họ chỉ có trong tay một vũ khí duy nhất đó là: "Tấm lòng thiết tha yêu quê hương, yêu đất nước!" Đã đến lúc chính quyền cộng sản Việt Nam phải biết công khai thừa nhận sự hiện diện và sự đóng góp của blogger Việt Nam là một điều không thể thiếu được trong công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước.

Những blogger Việt Nam xứng đáng được vinh danh và vì vậy ngày Blogger Việt Nam 19/10 là một ngày cần phải có để tuyên dương tinh thần yêu nước cho những blogger Việt Nam. Chúng tôi tha thiết kêu gọi chính quyền cộng sản Việt Nam hãy ngừng ngay mọi hành động đàn áp, khuấy nhiễu, hãy biết lắng nghe và công khai cùng đối thoại để tìm ra một tiếng nói chung.

Friday, October 15

19/10 Ngày Blogger Việt Nam

Theo tin tức từ các blogger Việt Nam, vào ngày 19/10/2010 là ngày anh blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) sẽ được thả sau hơn hai năm rưởi bị cầm tù chỉ vì anh đã dám bày tỏ quan điểm bảo vệ dân quyền, chủ quyền và lãnh thổ cho đất nước Việt Nam trên trang blog của mình. Để dập tắt những tiếng nói phản biện, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã tìm đủ mọi cách để hãm hại và tống giam anh vào tù với tội danh là "trốn thuế". Đây là một hành động xấu xa và đê tiện của nhà cầm quyền cộng sản đối với anh blogger Điếu Cày, nhưng ngọn lửa đấu tranh của anh đã thắp lên và nó sẽ mãi mãi chiếu sáng cho đến khi nào đất nước Việt Nam không còn bất công, bạo quyền mà thay vào đó là công bằng và nhân ái.

Không còn bao lâu nữa anh Điếu Cày sẽ được thả ra từ cái ngục tù nhỏ, tôi tha thiết kêu gọi mọi người hãy cùng nhau chọn ngày 19/10 là ngày blogger Việt Nam. Biểu tượng của ngày blogger Việt Nam sẽ hình ảnh ôn hòa và bất khuất của anh blogger Điếu Cày.


19/10 Ngày Blogger Việt Nam

Tuesday, October 12

Truyện Ngắn: Chuyện Ông Chủ Tịch Nước Tôi

Tác Giã: Nông Đức Dân



"Thánh Gióng công lao là như thế, tài năng là như thế, nhưng mà không màng chức vụ, danh lợi, không đòi hỏi ai cám ơn cả, không đòi phong chức, phong tước gì cả, đánh giặc xong là thanh thản về trời để sống một cuộc đời vui thú điền viên, một cuộc đời thanh thản..."

chủ tịch Nguyễn Minh Triết



Chờ cho đến khi người khách nước ngoài cuối cùng ngồi yên vị và chiếc xe buýt chở đoàn khách du lịch từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay Nội Bài, tôi mới đứng dậy và tự giới thiệu với mọi người, tôi là hướng dẫn viên cho chuyến viếng thăm Việt Nam này của họ.

- Xin chào đón quí vị đã đến với đất nước chúng tôi. Một đất nước Việt Nam luôn luôn yêu chuộng tự do và hòa bình. Kính thưa qui vi, hôm nay, chương trình của chúng tôi là sẽ đưa quí vị về khách sạn nghỉ ngơi vào buổi chiều và sau đó thì tối nay chúng tôi sẽ quay lại đón và đưa quí vị đến dùng cơm tối tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thủ đô chúng tôi. Quí vị có thắc mắc và có gì muốn hỏi không ạ?

Có một bàn tay thon gầy của một phụ nữ có ánh mắt xanh biếc đưa lên và cô ta hỏi:

- Anh có thể cho chúng tôi biết một ít gì về đất nước của anh được không?

Tôi sững sờ và ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này của bà tây. Chu choa ơi! Cái con mụ tây ngốc này! Nước Việt Nam của tôi anh hùng và lừng lẫy khắp năm châu bốn bể như vậy, mà mụ ta lại còn hỏi tôi một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn! Cơn giận tự ái dân tộc của tôi đã bắt đầu bùng lên, tôi trả lời với một giọng đặc mùi tuyên truyền:

- Thưa quí vị, nước Việt Nam của chúng tôi dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng cộng sản đã từng đánh thắng tên trùm chủ nghĩa tư bản là đế quốc Mỹ để giành lại độc lập cho nước nhà và người đứng đầu nhà nước của chúng tôi là đồng chí chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết kính mến.

Có tiếng lao nhao lên từ phía dưới của dãy hàng ghế cuối xe:

- Xin hỏi anh, có phải ông chủ tịch Nguyễn Minh Triết là người đã từng tuyên bố:"Có người ví von Việt Nam, Cuba như là trời đất sinh ra, một anh ở phía đông, một anh ở phía tây. Chúng ta thay nhau canh giữ hoà bình cho thế giới. Cuba thức thì Việt Nam ngủ, Việt Nam gác thì Cuba nghỉ...”

Tôi hãnh diện trả lời:

- Đúng như vậy, thưa quí vị!

Có tiếng từ phía sau hỏi tiếp:

- Thế thì Việt Nam canh giữ hòa binh cho thế giới như thế nào, thưa anh?

Tôi hơi khựng lại. Ừ nhĩ, mà canh giữ hòa bình thế giới như thế nào mà sao không thấy ông Triết nói rõ trong đoạn diễn văn của ổng vậy! Tôi nóng bừng mặt và trả lời một cách qua loa đại khái:

- Kính thưa quí vị, chúng tôi thay nhau canh giữ hòa bình cho thế giới bằng cách mỗi ngày chúng tôi cử ra một đồng chí ngồi trực trước máy điện thoại. Nếu có vấn đề gì bất ổn xãy ra, thì chúng tôi sẽ thông báo đến các lãnh tụ quốc gia của quí vị.

Có nhiều tiếng cười khúc khích và có đứa chết tiệt nào đó trong đoàn khách du lịch cất lên tiếng nói:

- Đó là công việc canh giữ kẻ trộm chứ đâu phải là gìn giữ hòa bình thế giới!

A! cái bọn tây ba lô mũi lỏ này muốn kiếm chuyện với tôi đây mà... Tôi cùn và gằn lên từng tiếng trả lời:

- Kính thưa quí vị… Ngồi trực bên máy điện thoại đó cũng là một cách canh giữ hòa bình thế giới!

Lần này thì cả đoàn khách du lịch trên xe cười rộ cả lên. Mặt tôi đỏ bừng lên vì tự ái. Tôi thầm nhũ: "Mẹ kiếp, cái ông nội chủ tịch Triết này đi đâu cũng phát biểu lung tung, không trúng đâu vào đâu cả, để bây giờ tôi phải lâm vào cái cảnh dở khóc, dở cười như thế này đây."

Một ông già tây mặc áo sơ mi trắng mang màu cờ của Mỹ ngồi ở cái ghế trước mặt của tôi hỏi :

- Tôi nghe nói là ông chủ tịch nước của anh đã tìm cách phân hóa nội bộ nước Mỹ của chúng tôi phải không ạ?

Không còn sai vào đâu nữa rồi. Tinh thần cảnh giác cao độ đã báo động cho tôi biết cái thằng Mỹ già này chắc chắn là một tên gián điệp do bọn tình báo Mỹ gài vào để thăm dò tình hình nước mình đây. Mình cần phải thận trọng và chú ý dến nó mới được. Phải nhớ kỷ lời bác dạy: "Phải thông minh, sáng tạo, dũng cảm và linh hoạt để chống lại kẻ thù." Nhưng rồi, tôi chợt nghĩ, tôi có nghe mấy ông trong đảng bộ công ty của tôi nói gì về việc trung ương ra chỉ thị là phải tìm cách phân hóa nước Mỹ hồi nào đâu? Tại sao cha nội Mỹ già này lại đặt điều nói láo như vậy! Tôi im lặng một lát, rồi tôi chợt nhớ ra, thôi đúng rồi! Cái câu này là lời phát biểu của ông chủ tịch Triết sau khi cao hứng nói hưu, nói vượn về chuyến đi thăm nước Mỹ của ông ta. Mẹ kiếp cái ông chủ tịch này! Không biết ổng nhận chỉ thị từ đâu mà nói ra những lời nhắn nhít như vậy. Bây giờ thi cả thế giới họ đều biết hết, làm sao mà chối được đây? Tôi ấp úng, đỏ mặt tía tay và chống chế trả lời:

- Kính thưa quí vị, chắc quí vị đã hiểu lầm rồi. Ý của chủ tịch nước tôi nói phân hóa nội bộ ông Ô-Ba-Ma tức có nghĩa là thực phẩm sau khi đã ăn vào trong bụng rồi, thì sẽ được "phân hóa" ở bên trong cơ thể của ông ấy, chứ không phải là chia rẽ nội bộ nước Mỹ!

Phì! Thế là thoát nạn! May mà tôi nhanh trí, chứ không thì lần này tôi chẵng biết phải rúc cái mặt vào chổ nào mà trốn!! Ông chủ tịch Triết ơi! Lần sau, trước khi phát ngôn trước đám đông, xin ông làm ơn hãy nghĩ trước khi ông nói giùm con nhé!

Rồi có một ông Việt kiều trong đoàn khách du lịch hỏi:

- Thưa anh, tôi có coi một cái video clip gần đây trong đó ông chủ tịch Nguyễn Minh Triết nói rằng: "Thánh Gióng không phải hiện tượng huyền thoại", vậy thưa ông, theo ông thì ông nghĩ gì về lời phát biểu này?

Tôi trố mắt kinh ngạc và xuýt thét lên! Giời ạ! Ông chủ tịch Triết ơi! Sao ông ngây ngô thế! Sao ông lại nở lòng nào phát biểu linh tinh như vậy! Thánh Gióng chỉ là một nhân vật huyền thoại trong nhân gian mà đứa trẻ con lên ba nào cũng biết, vậy mà ông lại nói đó không phải là huyền thoại! Ông giết con rồi, ông Triết ơi! Tôi lặng người và thầm nghĩ cái thằng phản động Việt kiều này chắc nó đang muốn chế diểu tôi đây. Mà tôi thì có thù oán gì với nó đâu chứ, tại sao nó lại mang cái chuyện ông Triết nói về thánh Gióng ra mà hỏi tôi trong lúc này! Tôi im lặng suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng trả lời:

- Kính thưa quí vị. Vâng, đúng như là ngài chủ tịch kính yêu của chúng tôi đã nói: "Thánh Gióng không phải là huyền thoại", nhưng ý của ngài chủ tịch không phải là như vậy. Đại ý là khi còn trẻ ngài ấy giống như thánh Gióng vậy. Ra sức phục vụ nhân dân và tổ quốc không màn chút gì đến danh lợi, sau khi đất nước độc lập rồi, thì ngài ấy muốn cáo quan, qui ẩn để sống một cuộc đời vui thú điền viên...!

Tôi lặng người và sượng sùng trước câu trả lời của mình... Ôi, các ngài lãnh đạo kính yêu của tôi ơi! Tại sao các ngài không chịu khó học hỏi và tìm tòi lịch sử của nước nhà để bồi dưỡng cho cái trí tuệ nghèo nàn và kém cỏi của các ngài, mà các ngài cứ bạ đâu mà phang đó vậy? Tôi run lên, cảm thấy mình vô cùng bất lực và hèn hạ khi phải nói những lời mà không biết mình đang nói gì! Quí ông ở trên trung ương, trên bộ chính trị cao vời vợi của tôi ơi. Các ngài có biết là cái ngu dốt của các ngài đang sỉ nhục danh dự của một công dân ưu tú như tôi đó không?

Chiếc xe buýt chở đoàn khách du lịch đã từ từ tiến vào trước bãi đậu xe của khách sạn Hoàng Mai và mọi người vì đó mà bận rộn với việc kiểm tra hành lý cá nhân của minh trước khi rời xe để vào trong khách sạn nhận phòng. Tôi thở phào nhẹ nhỏm và nhân cơ hội này, miệng tôi líu lo đốc thúc họ, nhưng kỳ thực là tôi làm ra vẻ bận rộn để che dấu nổi nguợng ngùng của chính tôi.

Sau khi toàn bộ đoàn khách du lịch ai nấy đã về phòng của họ, tôi lững thửng bước ra phía bên hông hành lang của khách sạn, lặng lẽ ngồi xuống, móc ra một điếu thuốc, đốt lên và rít vào một hơi thật dài. Tôi lơ đãng đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh và tự hỏi với lòng mình: Cái đất nước của tôi đang được cai trị bởi những người như ông chủ tịch Triết đó hay sao? Những lãnh tụ đáng kính đó lại là những thằng ăn nói chẵng ra hồn và vô tư như thằng Chuột con chị Mầu bán xôi ở đầu xóm nhà tôi! Ôi! Kinh khủng quá! Buồn cười quá! Nó thật là khôi hài như tôi đang coi một vở kịch vui trong một sô Gala Cười vậy.

Một ý nghĩ vu vơ thoáng qua đầu tôi, có lẽ trong hơn 80 triệu dân Việt Nam, thì ít nhất phải có hơn một triệu thằng có những cái đầu thông minh và khôn ngoan hơn hẳn mấy cái đầu của các ông lãnh đạo của tôi nhiều. Tôi chợt mĩm cười vì có lẽ trong số hơn một triệu thằng thông minh đó, cũng có một phần của tôi ở trong đó.

Cuộc đời con người có đôi lúc thật là trớ trêu và cười ra nước mắt. Có những thằng thật là ngu ngốc thì luôn luôn được ngồi vào những vị trí trên cao trong bộ máy cai trị của nhà nước, còn những thằng có bản lãnh như tôi thì cứ mãi mãi suốt đời là anh hướng dẫn viên quèn. Mặc kệ nó, số phận mà. Đã quen chịu đựng rồi thì phải ráng. Không kêu ca và không cần phải hỏi tại sao. Tôi khẻ hát nhỏ: "Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao...".

Thursday, October 7

Truyện Ngắn: Công An Nước Tôi

Tác Giả: Nông Đức Dân
Người ta nói công an là thành phần nòng cốt và là công cụ được dân trả tiền để dùng vào việc bảo vệ xã hội, nhưng ở trên đất nước của tôi, thì tôi không nghĩ là như vậy. Một định nghĩa chính xác của tôi là công an được dựng lên để trung thành và bảo vệ quyền lực của đảng thì đúng hơn. Nếu bạn hỏi, tôi có sợ công an hay không? Câu trả lời không cần phải ngập ngừng của tôi: "Tôi sợ họ lắm chứ! Bởi vì có bao giờ họ đứng về phía của người dân mà bảo vệ tôi đâu!" Đó là tôi chưa nói đến những vụ việc long trời lỡ đất mà họ thường xuyên làm một cách ngang nhiên mà chẵng bao giờ đến xĩa gì đến luật pháp đó nhé! Ở nước tôi, công an có cái quyền bắt bớ và đánh đập bất cứ một ai họ thích miễn sao nạn nhân đó đừng có dây mơ rễ má gì đến những quan chức cấp cao của nhà nước là được rồi. Đã có nhiều việc xãy ra tưởng chừng như chỉ trong kịch bản những phim xã hội đen của Hàn Quốc, nhưng nó lại là sự thật một trăm phần trăm ở trên cái xứ sở thiên đường xã hội chủ nghĩa nước tôi. Chuyện công an đánh chết người vì vi phạm giao thông, chuyện công an bắt bớ người trái phép, chuyện công an mướn xã hội đen đánh dằn mặt người dân... Ôi, nhiều lắm... Tôi không thể nào kể hết được đâu.
Nếu bạn là người nước ngoài và bạn không tin những điều tôi kể trên ư? Xin mời bạn hãy đến thăm quê hương tôi, nơi mà đất nước tôi đang chuẫn bị tiến đến cái thế giới văn minh nhất nhân loại đó là "Chủ nghĩa xã hội". Nơi mà không có những cái cảnh ông chủ người da trắng bụng mập ú, tay cầm ly rượu nho, miệng ngậm điếu xì gà và lúc nào cũng bóc lột trên sức lao động của người dân nghèo đâu. Nếu bạn có thấy, thì bạn chỉ nhìn thấy đám công an, mật vụ mà thôi. Họ là những người làm việc vô cùng chăm chỉ lẫn ngày và đêm, nhưng bạn đừng có lầm tưởng là họ đang canh chừng giấc ngũ an lành cho bạn đấy nhé. Họ săn lùng, rình rập và bắt bớ những ai dám mở miệng nói xấu lãnh đạo của họ, mặt khác thì họ cũng tìm đủ mọi cách xão quyệt để bắt bạn phải nộp tiền cho họ. Mà phải nộp một cách kính cẩn và thành kính, chứ không phải là muốn nộp sao thì nộp đâu! Công an nước tôi họ khó tính lắm, bạn mà lộn xộn, thì bạn sẽ bị nộp phạt gấp hai hoặc ba lần đó! Tiền này họ gọi là tiền ngu bởi vì bạn không biết thành khẩn và lễ phép với họ.
Chuyện công an ở nước tôi mà viết ra thì phải dầy gấp mấy lần cái quyển truyện Chiến Tranh Và Hòa Bình của cái ông nhà văn gì người Nga viết... Mà công an ở nước tôi cũng đặc biệt lắm. Không biết là sau khi được tuyển chọn vào ngành công an, thì họ có bị mất trí nhớ hay không, nhưng tôi có một thằng bạn cùng học chung thời trung học. Sau khi nó trở thành anh công an, có những lúc nó nhìn thấy tôi, thì nó lơ tôi luôn! Riêng tôi nghĩ rằng chắc nó lâu ngày không gặp lại tôi, nên có thể nó không nhận ra tôi chăng? Vì vậy, khi tôi thấy nó, tôi gọi: "Hùng! Tao nè, thằng Thắng ngày xưa học chung với mày ở trường Đồng Tâm đây!" Nó nhìn tôi với ánh mắt xa lạ và đặc mùi của kẻ bề trên, nó nói: "Tao biết chứ, nhưng bây giờ tao là công an, nên tao không kết bạn với thành phần như mày đâu." Ui, cha mẹ ơi! Cái thằng chết tiệt này! Bộ nó tưởng nó là ông trời con chắc! Các bạn thấy chưa? Công an xứ tôi đặc biệt như vậy đó! Xa lánh bạn bè và thậm chí không nhận đến cả người thân của chính họ nữa... Thật là không còn gì để nói nữa và tôi cho rằng chắc họ đã được huấn luyện và bị tẩy não nên trong đầu của họ, không ai hơn ngoài đảng và họ chỉ biết trung thành với đảng, chứ không bao giờ trung thành với dân.
Tôi còn nhớ cái thời bao cấp, mấy ông công an ốm nhom ốm nhách à! Chắc tại lúc đó mấy ông công an này chỉ kiếm chác được chút ít để nuôi vợ, nuôi con thôi, nhưng bây giờ thì đã quá khác xưa rồi. Đất nước mở cửa và làm ăn kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa, nên mấy cha nội này có cơ hội kiếm chác nhiều hơn nên ông nào bụng cũng phệ và toàn mùi rượu bia ngoại quốc đắt tiền.
Chắc không có cái nghề nào sướng bằng cái nghề công an ở xứ tôi! Này nhé,  họ vừa được trả lương để đánh người, lại vừa được có cái cơ hội kiếm ăn. Mà nói đến chuyện làm kinh tế thì tôi phục mấy ông công an của tôi sát đất. Không biết mấy ổng học được cái gì ở trong trường đào tạo công an, mà ông nào cũng biết làm kinh tế hết! Ông công an lớn, thì có mấy cái nhà hàng hoặc khách sạn khổng lồ kinh doanh. Ông nhỏ hơn một chút, thì có một vài cái nhà nghỉ mát nhỏ nhỏ rồi bảo kê cho mấy cô gái chân dài hành nghề mãi dâm để kiếm sống qua ngày và đã là cơ sở làm ăn của công an, thì đố ai mà dám động vào họ chứ?
Công an nước tôi là thế đó, bạn có thích hay không thì tùy bạn, nhưng mà bạn đừng có lắm chuyện mà nói năng lăng nhăng trước mặt họ đấy nhé! Dùi cui đập vào đầu bạn lúc nào cũng miễn phí ở đất nước tôi cả. Nếu bạn không tin, thì bạn có thể thử ở bất cứ nơi nào mà bạn thấy có hình bóng anh công an thân thương của chúng tôi. Họ đánh dùi cui và đá đấm vào người bạn một cách rất là chân thành chứ họ không biết vẻ vời khách sáo gì đâu. Đó là đặc điểm của người công an nhân dân nước tôi là như thế đấy. Dùi cui đi trước để thay cho lời nói. Mà như vậy thì cũng tốt bởi vì họ đở phải hao hơi tổn tiếng mà la hét làm gì. Cứ đánh thật mạnh vào, thì còn ai đâu nữa mà dám đứng lên kêu gào phản đối! Bạn đừng ngạc nhiên và có những cảm giác tội nghiệp cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ không thích đâu bởi vì chúng tôi đã quá quen với những cái cảnh đó rồi. Khi mà điều gì đó đã trở thành quen thuộc, thì ai mà hơi sức đâu để ý đến nó làm gì có đúng không?
Công an nhân dân ở nước tôi có lẽ sẽ khác với nước bạn nhiều lắm. Ví dụ như, thay vì nhiệm vụ của họ là bảo vệ luật pháp, thì ngược lại, luật pháp nước tôi được dùng để bảo vệ lại họ. Bạn không đồng ý với tôi về điểm này đó là quyền của bạn, nhưng nếu đã đến nước tôi rồi, thì mong rằng bạn hãy tuân thủ theo những điều lệ đó và đừng bao giờ tỏ ra có thái độ bất mãn với họ. Nhà tù ở nước tôi lúc nào cũng mở rộng cánh cửa hơn cả cái cửa của nhà chùa để đón chào tất cả mọi người. Nếu bạn không may mà phải vào tạm trú trong đó, thì bạn phải nhớ rõ là bạn phải nhận bất cứ tội gì họ gán ghép cho bạn nhé bởi vì châm ngôn của họ là: "Không, đánh thành có. Mà có, thì họ đánh cho què!" Đừng ý kiến, ý cò mà mang họa vào thân bởi vì họ có biết nghe đâu mà bạn mất công phải nói với họ!
Ngôn ngữ đất nước tôi vốn rất là đa dạng, vì vậy, chúng tôi có rất nhiều loại công an lắm. Nào là công an mạng, công an khu vực, công an kinh tế, công an an ninh, công an gác đường, công an gác chuồng heo, công an gác mồm (đây là công an đặc biệt được dùng để bịt miệng người dân) v.v. Ôi, đủ tất cả các loại công an hết. Mỗi ngành đều đặc tính và sở trường riêng của họ, ai làm việc nấy không chồng chéo với nhau và cùng một mục đích chung là phục vụ cho đảng.
Không biết công an ở đất nước bạn ra sao, nhưng ở nước tôi thì họ như thế đó. Nếu đến viếng thăm đất nước chúng tôi, hãy nhớ lấy những lời tôi căn dặn để bạn có một chuyến du lịch thật là bình yên và vui vẽ.