Friday, January 28
Đêm Qua Em Mơ Gặp Bác Hồ
Đêm qua trong giấc ngũ chập chờn, tôi thấy có ai đó giống như là ông Hồ, nhưng vì sợ nhận lầm người nên tôi hỏi:
-Thưa cụ, có phải cụ là ông Hồ Chí Minh không ạ?
Ông ấy đáp lại:
- Vâng, tôi là ông Hồ Chí Minh đây.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Ôi, sao cụ lại đi lang thang ngoài này? cháu nghĩ là cụ phải đang nằm nghỉ ở trong lăng rồi chứ!
Giọng cay đắng ông ta rít lên:
- Nghỉ thế đéo nào được!
Tôi kinh ngạc:
- Thế, cụ... Cụ bị ốm á?
- Cậu thật vớ vẫn! Tôi chết rồi, thì làm sao mà ốm được!
Ừ nhỉ, ông ấy chết ngõm từ đời nào rồi, thì làm sao mà ốm được! Tôi lại hỏi:
- Thế cụ đang đi đâu đây?
- Tôi đang đi chợ.
Với giọng ngạc nhiên, tôi hỏi lại cho chắc:
- Đi chợ! Cụ... Đi chợ để làm gì!?
- Tôi đi chợ mua ít quà để đi thăm vài người quen đang ở trong tù.
Tôi lại càng ngạc nhiên hơn:
- Cụ đi thăm tù...! Vậy cụ đi thăm ai, vậy cụ?
- Tôi đi thăm mấy người tù lương tâm đang bị chúng nó giam cầm.
- Xin cụ cho cháu hỏi, những người tù lương tâm đó có phải là những anh Cù Huy Hà Vũ, Blogger Điếu Cày hoặc chị Phạm Thanh Nghiên?
- Đúng vậy.
- Thì ra là như vậy. Sao cụ không bảo họ thả hết những người tù nhân lương tâm đó ra để cụ khỏi phải vất vã...
Với một giọng bồi hồi:
- Bây giờ có thằng nào còn nghe tôi đâu mà nói với chúng nó chứ...! Ông cụ nghẹn ngào nói tiếp:
- Ngày xưa, tôi mắc phải cái lỗi lầm lớn vì ngu muội nhất thời mà mang cái chủ nghĩa cộng sản lai căng về nước. Đến lúc gần chết, tôi hối hận vô cùng và có ý định từ bỏ cái chủ nghĩa vô thần này, nhưng chúng nó lờ đi và tước đoạt hết quyền lực của tôi. Sau đó, chúng âm thầm ra lệnh chích thuốc độc vào người tôi để tôi mê man không còn biết gì nữa và dùng tôi làm tấm bình phong để thực hiện ý đồ đen tối của chúng...
Với giọng an ủi tôi nói:
- Cụ ơi, việc này thì ai cũng đã biết hết. Những tội lỗi mà cụ đã gây ra cho dân tộc Việt Nam, thì đã được ghi vào trong lịch sử rồi. Cháu lấy làm tiếc cho cụ lắm...
Ông cụ oà lên khóc:
- Tôi biết mình là tội đồ của dân tộc vì đã gây ra biết bao nhiêu là đau khổ cho đồng bào. Vì vậy, vào lúc cuối đời, tôi muốn làm một điều gì đó để chuộc lại lỗi lầm, nhưng chúng nó có cho tôi làm đâu... Tôi hối hận lắm cậu ạ... Cậu thấy đó, hồn ma của tôi vẫn còn phải vất vưỡng trên cỏi đời này vì tâm nguyện của tôi vẫn chưa được hoàn thành...
- Thế cụ có báo mộng và nói cho các ông lãnh đạo trong bộ chính trị biết tâm nguyện của cụ chưa?
- Tôi đã nhiều lần hiện về báo mộng khuyên chúng nó nhiều lần lắm rồi, nhưng cái bọn đầu trâu óc lợn này có thèm nghe tôi đâu. Chúng nó nói với tôi rằng: "Ông già đầu hói Minh râu, cái của nợ này là do ông mang về chứ có phải là do bọn tôi làm ra đâu. Bây giờ nó đã trở thành con quỷ dữ rồi, làm sao mà chúng tôi cản nó được?" Cậu thấy đó, chúng nó đã bán linh hồn cho quỷ rồi, làm sao mà tôi khuyên được đây?
Tôi hít một hơi dài, rồi nói:
- Mọi chuyện cũng tại cụ cả thôi. Ai bảo cụ chạy đôn, chạy đáo rước cái của quỷ chủ thuyết cộng sản về làm gì để bây giờ nó đày đọa cả dân tộc mình.
- Tôi biết chứ, vì vậy, tôi đang đau khổ lắm cậu ạ. Tôi có chết thêm hàng trăm ngàn lần cũng không thể nào bù đắp lại những tội ác mà tôi đã gây ra.
- Cụ à, điều quan trọng là cụ đã thấy được lỗi lầm của mình mà sửa sai. Cháu tin tưởng rằng dân tộc Việt Nam của mình vốn giàu lòng nhân ái sẽ tha thứ cho cụ thôi.
- Nếu mà được như vậy, thì tôi sẽ được an ủi một phần nào và linh hồn của tôi sẽ sớm được siêu thoát, nhưng linh hồn của tôi vẫn cần phải tồn tại trên cỏi đời để chứng kiến cái ngày toàn bộ chế độ bạo quyền cộng sản này sụp đổ, thì lúc đó tôi mới thật sự an tâm mà ra đi.
- Cụ cứ yên tâm. Cái ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu. Nhất định sẽ có một ngày toàn thể dân tộc mình không còn bị kềm kẹp bởi bạo quyền cộng sản nữa.
- Cám ơn cậu rất nhiều. Không dám làm phiền cậu nữa, tôi phải chạy đi mua sắm ít đồ mang vào tù biếu các nhà đấu tranh dân chủ đây. Cái bọn khốn này, chúng nó cứ hành hạ dân mình mãi thôi!
- Vâng, cháu chào cụ.
Cái bóng ông cụ biến dần vào trong bóng đêm và tôi cũng vừa tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ! Cái hình ảnh gầy gò và tiều tụy của ông ấy đã làm cho tôi thật sự vô cùng cảm động. Điều mà tôi đã thương hại cho ông ấy, có lẽ không gì đau khổ bằng khi mình đã gây ra tội ác, rồi hối hận cho những việc mình đã làm mà không có cách nào để chuộc lại những lỗi lầm đó.
Lại một cái tết gần đến, không biết các người bạn tù nhân lương tâm đang sống ra sao trong những cái ngục tù âm u đó. Họ sẽ đón một năm mới như thế nào với chung quanh là những bức tường vô cùng cô đơn và lạnh lẽo? Sự dấn thân và cống hiến cho một ngày mai tươi sáng trên quê hương của các bạn sẽ không bao giờ đi vào quên lãng. Tổ quốc và dân tộc Việt Nam mãi mãi ghi nhớ những công ơn của các bạn và tất cả những yêu thương, trìu mến và lòng kính trọng của tôi xin được gửi đến các bạn, những người tù lương tâm của thời đại...
Nông Đức Dân
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment