Người ta nói công an là thành phần nòng cốt và là công cụ được dân trả tiền để dùng vào việc bảo vệ xã hội, nhưng ở trên đất nước của tôi, thì tôi không nghĩ là như vậy. Một định nghĩa chính xác của tôi là công an được dựng lên để trung thành và bảo vệ quyền lực của đảng thì đúng hơn. Nếu bạn hỏi, tôi có sợ công an hay không? Câu trả lời không cần phải ngập ngừng của tôi: "Tôi sợ họ lắm chứ! Bởi vì có bao giờ họ đứng về phía của người dân mà bảo vệ tôi đâu!" Đó là tôi chưa nói đến những vụ việc long trời lỡ đất mà họ thường xuyên làm một cách ngang nhiên mà chẵng bao giờ đến xĩa gì đến luật pháp đó nhé! Ở nước tôi, công an có cái quyền bắt bớ và đánh đập bất cứ một ai họ thích miễn sao nạn nhân đó đừng có dây mơ rễ má gì đến những quan chức cấp cao của nhà nước là được rồi. Đã có nhiều việc xãy ra tưởng chừng như chỉ trong kịch bản những phim xã hội đen của Hàn Quốc, nhưng nó lại là sự thật một trăm phần trăm ở trên cái xứ sở thiên đường xã hội chủ nghĩa nước tôi. Chuyện công an đánh chết người vì vi phạm giao thông, chuyện công an bắt bớ người trái phép, chuyện công an mướn xã hội đen đánh dằn mặt người dân... Ôi, nhiều lắm... Tôi không thể nào kể hết được đâu.
Nếu bạn là người nước ngoài và bạn không tin những điều tôi kể trên ư? Xin mời bạn hãy đến thăm quê hương tôi, nơi mà đất nước tôi đang chuẫn bị tiến đến cái thế giới văn minh nhất nhân loại đó là "Chủ nghĩa xã hội". Nơi mà không có những cái cảnh ông chủ người da trắng bụng mập ú, tay cầm ly rượu nho, miệng ngậm điếu xì gà và lúc nào cũng bóc lột trên sức lao động của người dân nghèo đâu. Nếu bạn có thấy, thì bạn chỉ nhìn thấy đám công an, mật vụ mà thôi. Họ là những người làm việc vô cùng chăm chỉ lẫn ngày và đêm, nhưng bạn đừng có lầm tưởng là họ đang canh chừng giấc ngũ an lành cho bạn đấy nhé. Họ săn lùng, rình rập và bắt bớ những ai dám mở miệng nói xấu lãnh đạo của họ, mặt khác thì họ cũng tìm đủ mọi cách xão quyệt để bắt bạn phải nộp tiền cho họ. Mà phải nộp một cách kính cẩn và thành kính, chứ không phải là muốn nộp sao thì nộp đâu! Công an nước tôi họ khó tính lắm, bạn mà lộn xộn, thì bạn sẽ bị nộp phạt gấp hai hoặc ba lần đó! Tiền này họ gọi là tiền ngu bởi vì bạn không biết thành khẩn và lễ phép với họ.
Chuyện công an ở nước tôi mà viết ra thì phải dầy gấp mấy lần cái quyển truyện Chiến Tranh Và Hòa Bình của cái ông nhà văn gì người Nga viết... Mà công an ở nước tôi cũng đặc biệt lắm. Không biết là sau khi được tuyển chọn vào ngành công an, thì họ có bị mất trí nhớ hay không, nhưng tôi có một thằng bạn cùng học chung thời trung học. Sau khi nó trở thành anh công an, có những lúc nó nhìn thấy tôi, thì nó lơ tôi luôn! Riêng tôi nghĩ rằng chắc nó lâu ngày không gặp lại tôi, nên có thể nó không nhận ra tôi chăng? Vì vậy, khi tôi thấy nó, tôi gọi: "Hùng! Tao nè, thằng Thắng ngày xưa học chung với mày ở trường Đồng Tâm đây!" Nó nhìn tôi với ánh mắt xa lạ và đặc mùi của kẻ bề trên, nó nói: "Tao biết chứ, nhưng bây giờ tao là công an, nên tao không kết bạn với thành phần như mày đâu." Ui, cha mẹ ơi! Cái thằng chết tiệt này! Bộ nó tưởng nó là ông trời con chắc! Các bạn thấy chưa? Công an xứ tôi đặc biệt như vậy đó! Xa lánh bạn bè và thậm chí không nhận đến cả người thân của chính họ nữa... Thật là không còn gì để nói nữa và tôi cho rằng chắc họ đã được huấn luyện và bị tẩy não nên trong đầu của họ, không ai hơn ngoài đảng và họ chỉ biết trung thành với đảng, chứ không bao giờ trung thành với dân.
Tôi còn nhớ cái thời bao cấp, mấy ông công an ốm nhom ốm nhách à! Chắc tại lúc đó mấy ông công an này chỉ kiếm chác được chút ít để nuôi vợ, nuôi con thôi, nhưng bây giờ thì đã quá khác xưa rồi. Đất nước mở cửa và làm ăn kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa, nên mấy cha nội này có cơ hội kiếm chác nhiều hơn nên ông nào bụng cũng phệ và toàn mùi rượu bia ngoại quốc đắt tiền.
Chắc không có cái nghề nào sướng bằng cái nghề công an ở xứ tôi! Này nhé, họ vừa được trả lương để đánh người, lại vừa được có cái cơ hội kiếm ăn. Mà nói đến chuyện làm kinh tế thì tôi phục mấy ông công an của tôi sát đất. Không biết mấy ổng học được cái gì ở trong trường đào tạo công an, mà ông nào cũng biết làm kinh tế hết! Ông công an lớn, thì có mấy cái nhà hàng hoặc khách sạn khổng lồ kinh doanh. Ông nhỏ hơn một chút, thì có một vài cái nhà nghỉ mát nhỏ nhỏ rồi bảo kê cho mấy cô gái chân dài hành nghề mãi dâm để kiếm sống qua ngày và đã là cơ sở làm ăn của công an, thì đố ai mà dám động vào họ chứ?
Công an nước tôi là thế đó, bạn có thích hay không thì tùy bạn, nhưng mà bạn đừng có lắm chuyện mà nói năng lăng nhăng trước mặt họ đấy nhé! Dùi cui đập vào đầu bạn lúc nào cũng miễn phí ở đất nước tôi cả. Nếu bạn không tin, thì bạn có thể thử ở bất cứ nơi nào mà bạn thấy có hình bóng anh công an thân thương của chúng tôi. Họ đánh dùi cui và đá đấm vào người bạn một cách rất là chân thành chứ họ không biết vẻ vời khách sáo gì đâu. Đó là đặc điểm của người công an nhân dân nước tôi là như thế đấy. Dùi cui đi trước để thay cho lời nói. Mà như vậy thì cũng tốt bởi vì họ đở phải hao hơi tổn tiếng mà la hét làm gì. Cứ đánh thật mạnh vào, thì còn ai đâu nữa mà dám đứng lên kêu gào phản đối! Bạn đừng ngạc nhiên và có những cảm giác tội nghiệp cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ không thích đâu bởi vì chúng tôi đã quá quen với những cái cảnh đó rồi. Khi mà điều gì đó đã trở thành quen thuộc, thì ai mà hơi sức đâu để ý đến nó làm gì có đúng không?
Công an nhân dân ở nước tôi có lẽ sẽ khác với nước bạn nhiều lắm. Ví dụ như, thay vì nhiệm vụ của họ là bảo vệ luật pháp, thì ngược lại, luật pháp nước tôi được dùng để bảo vệ lại họ. Bạn không đồng ý với tôi về điểm này đó là quyền của bạn, nhưng nếu đã đến nước tôi rồi, thì mong rằng bạn hãy tuân thủ theo những điều lệ đó và đừng bao giờ tỏ ra có thái độ bất mãn với họ. Nhà tù ở nước tôi lúc nào cũng mở rộng cánh cửa hơn cả cái cửa của nhà chùa để đón chào tất cả mọi người. Nếu bạn không may mà phải vào tạm trú trong đó, thì bạn phải nhớ rõ là bạn phải nhận bất cứ tội gì họ gán ghép cho bạn nhé bởi vì châm ngôn của họ là: "Không, đánh thành có. Mà có, thì họ đánh cho què!" Đừng ý kiến, ý cò mà mang họa vào thân bởi vì họ có biết nghe đâu mà bạn mất công phải nói với họ!
Ngôn ngữ đất nước tôi vốn rất là đa dạng, vì vậy, chúng tôi có rất nhiều loại công an lắm. Nào là công an mạng, công an khu vực, công an kinh tế, công an an ninh, công an gác đường, công an gác chuồng heo, công an gác mồm (đây là công an đặc biệt được dùng để bịt miệng người dân) v.v. Ôi, đủ tất cả các loại công an hết. Mỗi ngành đều đặc tính và sở trường riêng của họ, ai làm việc nấy không chồng chéo với nhau và cùng một mục đích chung là phục vụ cho đảng.
Không biết công an ở đất nước bạn ra sao, nhưng ở nước tôi thì họ như thế đó. Nếu đến viếng thăm đất nước chúng tôi, hãy nhớ lấy những lời tôi căn dặn để bạn có một chuyến du lịch thật là bình yên và vui vẽ.
Mình khiêng bài của Chú Nông về blog và được nhiều nguồn trích đăng lại cộng với lời khen về bài viết độc đáo này. Cố nhé :)
ReplyDeletehttp://muoisau.wordpress.com/2010/10/
Việt Cộng vẫn rêu rao công an là bạn dân đồng thời chúng có khẩu hiệu " sợ bạn hơn sợ thù ".
ReplyDeleteQuý vị thấy chưa. Nói chung Việt Cộng coi dân như súc vật, như con ngựa kéo xe, con trâu kéo cầy để phục vụ chúng.
VÌCa KHÔNG BẢO VỆ CHÍNH BẢN THÂN HỌ THÌ TIỀN ĐÂU HỌ SÀI VÌ HỌ NGỒI KHÔNG DÂN ĐEN ĐEM TIỀN ĐẾN ĐỂ ĂN,ĂN XONG RỒI CẤT NHÀ LẦU ,SẮM XE HƠI... NẾU ĐỂ DÂN NÓI DÂN LÀM CHỦ THÌ TIỀN ĐÂU TỤI NÓ SỐNG
ReplyDelete